Chào mừng bạn đến với forum của lớp 11A5
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Chào mừng bạn đến với forum của lớp 11A5

Chào mừng bạn đến với diễn đàn của lớp,để tham gia chat box, vui lòng đăng nhận và log in
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  Cuộc Thi Viết BlogCuộc Thi Viết Blog  

 

 Teenstory-NGƯỜI THỨ 25

Go down 
2 posters
Tác giảThông điệp
boan
Nhà Văn
Nhà Văn
boan


Nữ Tổng số bài gửi : 23
Age : 32
Địa CHỉ : 12/Q3
Registration date : 12/03/2009

Teenstory-NGƯỜI THỨ 25 Empty
Bài gửiTiêu đề: Teenstory-NGƯỜI THỨ 25   Teenstory-NGƯỜI THỨ 25 EmptyThu Mar 12, 2009 5:26 pm

NGƯỜI THỨ 25
H2T!

Ý nghĩ điên rồ



Từ nhà Veevee tôi tức giận bỏ về, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ hết sức điên rồ: bắt đầu từ lúc này – 18giờ 39phút ngày 20 tháng 6 năm 2006, khi gặp người thứ 25, nếu là nam tôi sẽ nói “đi uống bia với tôi nhé”, còn nếu là nữ tôi sẽ nói “cô có thể đi xem phim với tôi không?” Vâng, bất cứ người nào, dù là một tên tội phạm hay là một cô gái không đẹp bằng Veevee.


Chuyện đó dù sao với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Nửa tiếng trước tôi và Veevee lại cãi nhau một trận ầm trời. Và dường như sau trận cãi nhau này tôi mới hiểu, nếu cả hai đều có những cái gai nhím thì cho dù bạn có buộc chặt chúng tôi lại với nhau thì chúng tôi cũng chỉ làm đối phương bị thương mà thôi.


Yêu nhau đã 3 năm, cãi nhau không dưới một trăm lần, mỗi lần như vậy tôi đều nghĩ là đã kết thúc rồi, nhưng cuối cùng cũng kéo dài tới tận hôm nay. Nghĩ tới đó tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Cảm giác này khiến tôi thật thất vọng. Bất giác tôi nghĩ không yêu nữa cũng chẳng sao. Chúng tôi chỉ toàn vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau thôi, ví dụ như hôm nay, sinh nhật thứ 25 của tôi, tôi muốn cùng cô ấy đi xem phim nhưng cô ấy lại nói: năm ngoái chúng ta đã đi xem phim rồi, hôm nay đi karaoke đi. Cuối cùng thì buổi tiệc chúc mừng sinh nhật biến thành một trận cãi nhau nảy lửa. Kết thúc là khi cô ấy hét lên rằng: anh đi đi, đi mà xem phim của anh.


Cô ấy có còn yêu tôi không? Tôi nghĩ chắc cô ấy cũng chẳng còn yêu đương gì tôi, ngay từ đầu cô ấy đã chẳng hề nghĩ gì đến tôi. Tôi cũng không còn muốn yêu cô ấy nữa. Tôi sẽ tìm một người khác mừng sinh nhật với tôi. Trên đời này có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ. Nếu gặp được một cô gái, biết đâu tôi sẽ yêu cô ta. Nghĩ vậy tôi chạy ngay đến trước cửa quán cà phê Venus chờ người thứ 25 của mình.


Người thứ 25



7h tối, Thục Nhi đang trên đường về nhà sau giờ tan ca. Cô vừa đi vừa cười tủm tỉm, cô thấy rất vui. Hôm nay, bạn trai cũ của cô được thăng chức nên đã gọi điện thoại mời cô đi nhà hàng Hải Dương ăn hải sản. Thục Nhi vốn rất thích ăn món cá hấp ở đó mà. Thục Nhi biết rằng bản thân mình vẫn còn nhiều hy vọng và ảo tưởng với mối tình này, nếu không thì tại sao lại đi nhanh như vậy, lại còn chuyện anh ta bảo ăn cái gì thì ăn cái nấy nữa chứ. Từ xa, Thục Nhi đã nhìn thấy đường vào nhà, con hẻm kế bên quán càfe Venus, nhà cô nằm ngay sau quán.


Ban đầu Thục Nhi vốn định đến thẳng nhà hàng nhưng sau đó cô lại muốn về nhà để một bộ váy thật đẹp thay cho bộ đồ văn phòng. Trên đường, người qua lại như thoi đưa nhưng lắm khi, Thục Nhi có một cảm giác rất kì lạ. Cô cho rằng giữa dòng người qua lại kia, nhất định có một người đang được chờ đợi và cũng có một người đang phải chờ đợi. Tiếc thay nhiều người trong chúng ta lại không biết phải dừng lại như thế nào.


Khi đi gần đến trước cửa quán cà phê, Thục Nhi nhìn thấy một người. Anh ta dường như đang đợi một ai đó, đôi mắt cứ hướng về phía trước. Cô bỗng nhiên có một cảm giác rất lạ, ai đó đang nói với cô rằng “tôi chờ cô lâu lắm rồi”. Bất giác Thục Nhi từ bỏ cái suy nghĩ về nhà thay đồ và quay lưng đi…


Nhà hàng Hải Dương


Người thứ 25 của tôi không phải là một kẻ lang bạt phạm tội như tôi từng tưởng tượng mà là một cô gái tóc húi cua, mặc đồ công sở trông rất ấn tượng. Nhưng khi tôi vừa định bước tới thì cô ấy lại đột nhiên quay lưng đi, cho nên tôi không thể thực hiện được cái suy nghĩ điên rồ của mình. Và hình như tôi cũng chẳng hề có chút tiếc nuối nào.


Tôi chợt muốn đến nhà hàng Hải Dương ăn hải sản, đó là nơi lần đầu tiên tôi gặp Veevee. 3 năm trôi qua mà cứ ngỡ như chỉ mới 3 ngày. Đôi khi, nó lại dài như 3 thế kỷ. 3 năm có thể làm được rất nhiều chuyện, có thể đi du lịch khắp thế giới, có thể lấy được một tấm bằng thạc sĩ…nhưng 3 năm qua những chuyện mà chúng tôi có thể làm chỉ là những trận cãi nhau. Mà mỗi trận cãi như thế đều kinh thiên động địa: cô ấy bảo tôi đi thì tôi nói NO, cô ấy bảo tôi quay lại thì tôi nói em đi chết đi, cô ấy bảo chia tay thì tôi lại nói kết hôn, cô ấy hét lên trời ơi thì tôi lại nói xin lỗi…Sau mỗi lần cãi nhau như thế, chúng tôi như 2 đứa trẻ sức cùng lực kiệt, không biết phải xoay xở thế nào để đối mặt với cái thế giới mờ mịt này.


Vừa ngồi xuống ghế tôi nhìn một cô gái ngồi quay lưng về phía tôi, hai vai cô ấy run lên. Cô ấy úp mặt xuống bàn khóc mà khóc một cách rất thương tâm. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta cũng bị thất tình chăng? Lòng tôi chợt cảm thấy mình như đang chịu cùng nỗi đau với cô ấy. Tôi lấy gói khăn giấy ra, viết vài chữ vào trong đó và nhờ một người phục vụ đưa gói khăn giấy cho cô ấy.


Những người thất tình hãy cùng đi xem phim với nhau


Thục Nhi biết rằng mình lại sai nữa rồi. Ngay khi nghe anh ta nói anh ta đã có bạn gái mới thì cô biết rằng nguyên nhân của sự sai lầm này là do cô đã quá ảo tưởng. Sau khi nghe điện thoại, anh ta liền lập tức đứng dậy và nói rằng: “anh có việc” và cứ thế mà đi. Thục Nhi nghe rất rõ giọng con gái trong điện thoại, chắc chắn là bạn gái mới của anh ta. Có bạn gái thì có bạn gái, việc gì phải báo cho tôi biết chứ, việc gì phải mời tôi đi ăn, việc gì phải đối xử tốt với tôi chứ? Dù đã cố tỏ ra rất kiên cường nhưng khi anh ta bước đi mà không nhìn lấy cô một cái thì Thục Nhi không thể kiềm được nước mắt của mình nữa, cô úp mặt xuống bàn, khóc nức nở.


Một người phục vụ tới đưa cho cô một gói khăn giấy và nói là của một người khách gửi. Thục Nhi từ từ mở gói khăn giấy ra và thấy trong đó viết một câu: “nếu chúng ta đều thất tình thì hãy cùng đi xem phim nhé” và kèm theo một vé xem phim.


Hai sự lựa chọn


Khi ngồi trong rạp chờ chiếu phim, tôi mới thấy là mình hồi hộp đến đổ cả mồ hôi. 3 năm qua, ngoài Veevee ra tôi chưa từng đi xem phim với ai, cũng chưa từng hẹn hò với người con gái nào khác. Cô gái trong nhà hàng có đến không? Nếu cô ấy đến tôi sẽ nói với cô ta chuyện gì đây? Tôi có thể đề nghị cô ấy làm bạn gái tôi không? Cô ấy có đồng ý không? Cô ấy sẽ yêu tôi chứ? Nghĩ tới những chuyện đó, đột nhiên tôi cảm thấy lòng mình đầy những lo sợ và mâu thuẫn. Lo sợ vì không biết bản thân sẽ đối mặt với duyên phận mới này như thế nào. Nó có thực sự tồn tại hay không? Mọi thứ vẫn còn mơ hồ quá. Còn mâu thuẫn là vì tôi không biết cuối cùng bản thân tôi có còn yêu Veevee hay không. Nếu còn yêu thì tại sao chúng tôi lại cứ cãi nhau kiểu thừa sống thiếu chết như vậy? Còn nếu không còn yêu thì tại sao hình ảnh của cô ấy lại cứ hiện ra trong đầu tôi. Trước mắt tôi có hai sự lựa chọn: một là lập tức rời khỏi đây, đi tìm Veevee, xin lỗi cô ấy và bắt đầu lại; hai là ngồi đây và tiếp tục đợi, đợi một duyên phận mới đến.


Phim bắt đầu chiếu, cuối cùng thì tôi cũng chọn quyết định thứ hai. Dưới ánh đèn mờ tối của rạp chiếu phim, có một cô gái đang dần tiến về phía chỗ ngồi của tôi…


Duyên phận


Thục Nhi đứng trước rạp chiếu phim, đột nhiên cô cảm thấy do dự, sự do dự này khác hẳn với cảm giác quyết tâm ban nãy. Nửa giờ trước cô vẫn cho rằng mình có thể làm như vậy. Nhưng bây giờ, khi mọi thứ đều đang ở trước mặt thì cô lại chần chừ lưỡng lự. Tình yêu rốt cuộc là cái gì? Có cần thiết phải bám chặt lấy nó không buông không? Hay là nên thức tỉnh và buông nó ra?


Nhân viên bán vé đã treo bản hết vé, trong lòng Thục Nhi chợt nghĩ bộ phim này có thể là ai cũng mua được vé, nhưng biết đâu lại có người không có vé để coi. Tình yêu không thể chỉ dựa vào 2 chữ duyên phận mà được, còn phải dựa vào rất nhiều nhân tố khác. Có những người nên gặp nhau thì cuối cùng họ nhất định sẽ gặp được. Còn nếu không thể gặp nhau thì mãi mãi họ cũng chỉ có thể đi lướt qua nhau mà thôi.


Bỗng nhiên một cô gái đến trước mặt Thục Nhi và nói rằng: “cô có thể bán cái vé đó cho tôi được không?”, giọng cô gái như sắp khóc: “Tôi không thể mua được vé, hôm nay tôi thất tình, tôi nhất định phải xem bộ phim này”.


“Cô cứ cầm lấy”, trong khoảnh khắc đó Thục Nhi thấy lòng mình nhẹ hẳn. Dường như cuối cùng thì cô cũng đã tìm được một lý do vô cùng thuyết phục “tôi không có tiền thối, vé này xem như tôi tặng cô, cô không cần trả tiền cho tôi đâu.”


“Cám ơn cô”, cô gái nói một cách rất biết ơn “cô có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Tôi cũng cho cô số của tôi, khi nào có dịp chúng ta sẽ gặp lại nhau. Số của tôi là 139…, tôi tên là Veevee….”



LÝ NHẠC HỒNG

Thùy Vy (dịch)
Về Đầu Trang Go down
.
Nhân vật nổi tiếng
Nhân vật nổi tiếng
.


Nam Tổng số bài gửi : 45
Age : 913
Địa CHỉ : .
Sở thích : .
Tính cách : .
Registration date : 14/03/2009

Teenstory-NGƯỜI THỨ 25 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Teenstory-NGƯỜI THỨ 25   Teenstory-NGƯỜI THỨ 25 EmptySun Mar 15, 2009 9:19 pm

hic :"> hay mờ ....ai xem thì cmt giùm bác bond cái đê !!!!! Smile cho 4rum thêm đông vui nha Smile
Về Đầu Trang Go down
 
Teenstory-NGƯỜI THỨ 25
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Chào mừng bạn đến với forum của lớp 11A5 :: Sở trường :: Truyện Ngắn-
Chuyển đến